Câu chuyện hay nhất Hạt giống tâm hồn "Xin đừng làm mẹ khóc" do công ty First New Trí Việt tổng hợp và thực hiện. Cuốn sách có 207 trang, khổ 14,5cm x 20,5cm, với 61 câu chuyện của rất nhiều tác giả từ khắp nơi trên thế giới do nhà xuất bản tổng hợp Thành Phố Hồ Chí Minh ấn hành. Sách được đóng bằng bìa cứng rất chắc chắn, hình ảnh và những dòng chữ minh hoạ cân đối hài hoà. Trên nền trắng tinh khiết là dòng chữ màu đỏ lấp lánh, nổi bật lên tiêu đề của cuốn sách "Xin đừng làm mẹ khóc". Bạn đọc chắc hẳn ai cũng sẽ rất ấn tượng với hình ảnh những bông hoa hướng dương vàng rực rỡ khoe sắc, trên những bông hoa ấy là giọt sương long lanh tròn đầy với hình ảnh thân mật của Mẹ và con. Mẹ giống như những bông hoa hướng dương tuyệt vời nhất trong con, nơi nào có mẹ nơi đó sẽ luôn hạnh phúc, tròn đầy, toả sáng.
“ Xin đừng làm mẹ khóc” là những câu chuyện giản dị mà đầy ý nghĩa, sâu sắc về người mẹ, về tình mẹ con- một tình yêu thương vô điều kiện và không gì có thể sánh bằng. Trong những trang sách này, bạn sẽ tìm lại được và nhận ra những phút giây đồng cảm trong tình yêu thương, cảm xúc về mẹ, tìm về ký ức tuổi thơ thân thương gắn bó bên mẹ và cả những suy tư trăn trở về mẹ, về lỗi lầm,về tất cả những gì mẹ đã hy sinh cho chúng ta.
Chúng ta thật khó có thể tìm được một món quà ý nghĩa và đặc biệt để xứng đáng với tấm lòng của mẹ - người đã tạo ra chúng ta, đã từng đang và sẽ mãi yêu thương chúng ta đến cuối cuộc đời.
“Ngày mẹ đau là ngày con sinh ra” và Quà tặng của mẹ đến từ tác giả Lại Thế Luyện đã khiến bao trái tim người đọc cảm động rơi nước mắt: Con của tôi đâu?Người mẹ trẻ hỏi trong nỗi vui mừng sau một cuộc vượt cạn mệt nhọc. Với khuôn mặt rạng người, chị đón lấy đứa trẻ từ tay bác sĩ. Thế nhưng nụ cười bỗng tắt lịm trên môi chị khi nhìn thấy cấu tạo tai ngoài của đứa bé không như những đứa trẻ khác. Thế nhưng đứa trẻ vẫn may mắn nghe hiểu bình thường. Điều này có nghĩa cấu tạo tai trong của đưa trẻ vẫn phát triển tốt. Tuy nhiên, người mẹ vẫn không khỏi lo buồn về khiếm khuyết của con mình. Điều đó càng khiến người mẹ thêm xót xa và thấy mình có lỗi với con. Ngược lại, đứa trẻ vô tư vui sống, không hay biết gì về khuyết điểm của mình
Cho đến một ngày kia, cậu bé đi học về và ôm chầm lấy mẹ, rồi òa khóc: “Mẹ ơi! Các bạn trêu chọc con, chúng nói con là đứa trẻ bị ‘cụt’ tai!”. Những lời nói của con như một vết dao cứa vào trái tim người mẹ. Ôm chặt con vào lòng, người mẹ như ôm trọn cả nỗi đau đớn của mình. Rồi trong giây phút đó, cậu bé bỗng ngừng khóc. Quay nhìn mẹ, cậu bé rắn rỏi nói: “Con sẽ chứng minh với mọi người rằng con tuy khuyết tật về thân thể, nhưng con sẽ không khuyết tật về tâm hồn. Mẹ đừng khóc nữa, mẹ nhé!” . “Sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc, mẹ yêu thương con hơn yêu cuộc sống”. Bà mẹ trong câu chuyện đã dành tặng đôi tai của mình cho con để con trở thành 1 người thành đạt, 1 nhạc sĩ nổi tiếng, tiếng tăm vượt ra khỏi đại dương và vang đến cả những nước lân cận. Còn mẹ, mẹ chỉ lặng lẽ xoã tóc ngồi lặng im trong góc phòng nhìn con. Và vòng xoáy của công việc khiến chàng trai luôn phải dời xa mẹ, xa gia đình với những chuyến lưu diễn dài ngày.
Một ngày nọ, chàng trai được tin mẹ của mình ốm nặng. Đáp chuyến bay sớm nhất về nhà, anh lao đến bệnh viện với mẹ. Nhìn mẹ thoi thóp những hơi thở cuối cùng trên giường bệnh, chàng trai cúi xuống ôm mẹ nức nở khóc. Chàng trai hôn lên đôi bàn tay gầy guộc bao năm tảo tần nuôi anh khôn lớn. Anh hôn lên vầng trán hằn những nếp nhăn thời gian của mẹ, rồi run run, anh nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc bạc trắng của mẹ. Bỗng anh bàng hoàng nhận ra: mẹ anh đã không còn đôi tai nữa. Giờ thì anh đã hiểu vì sao bao năm nay, mẹ lại luôn tìm cách xa lánh anh… Anh cũng nhận ra sự thật là đã rất nhiều năm rồi, mẹ không hề cắt tóc, rất ít khi ra khỏi nhà và không mấy khi giao tiếp với những người xung quanh.
Rưng rức khóc, chàng trai quỳ xuống bên mẹ, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của bà. Anh hôn lên má, lên trán bà những cái hôn đầy yêu thương và thầm thì: “Mẹ ơi! Mẹ đã cho con sự sống và ban tặng cho con cả cuộc đời của mẹ!”.
Đã bao giờ bạn cảm nhận được tình yêu thương của mẹ chỉ đơn giản từ đôi bàn tay chưa ạ! Tác giả Ngọc Lan sẽ giúp chúng ta hiểu được “Sức mạnh của cái siết tay” từ trang 46 đến trang 48 của cuốn sách. Khi chúng ta gặp chuyện buồn nào đó, mẹ sẽ ôm chúng ta vào lòng, siết nhẹ bàn tay và âu yếm nói: “Những khi cuộc sống làm trái tim con cảm thấy ngột ngạt và trĩu nặng, hãy nói cho mẹ biết. Khi đó, mẹ sẽ nắm chặt tay con như thế này này, và sẽ làm cho con dịu bớt nỗi đau. Mẹ muốn con biết rằng lúc nào mẹ cũng luôn yêu con, con gái ạ!”
Câu nói của mẹ, cái siết tay thật chặt, đôi bàn tay yêu thương của mẹ chắc chắn sẽ luôn theo chúng ta đến suốt cuộc đời.
Và theo dòng chảy của cuộc sống, chúng ta sẽ có nhiều khoảng thời gian không ở bên mẹ, không dành thời gian quan tâm đến mẹ. Để rồi, một ngày, mẹ nằm trên giường với cơn đau dữ dội, hai mắt nhắm nghiền lại, mẹ gầy rộc, giọng mẹ thều thào không thành tiếng: “Mary à, mẹ đang đau kinh khủng con ạ! Chắc là mẹ không qua khỏi…”
Đôi tay mềm mại của mẹ ngày nào giờ đã hằn lên vô số những đường gân guốc.
“Mẹ ơi! Khi mẹ bị đau, hãy nắm chặt lấy tay con, con sẽ giúp mẹ xoa dịu cơn đau. Mẹ có biết mẹ có vị trí quan trọng như thế nào trong trái tim con không?”
“Xin đừng làm mẹ khóc” không chỉ chạm đến trái tim của người đọc bằng những câu chuyện gần gũi, qua những câu chữ dung dị mà nhẹ nhàng, cứ lặng lẽ đặt vào tâm khảm của những người con trên thế gian này bằng chính những phút giây ân hận vì đã làm mẹ bật khóc Hãy đọc để hiểu rằng trái tim ấy vĩ đại nhường nào “Tình yêu thương của mẹ dành cho con là một di sản mãi mãi trường tồn, thách thức cả thời gian và sự lãng quên của kí ức”.
Tình yêu thương của mẹ dành cho con không gì có thể đong đếm được, mẹ luôn dành cho chúng ta tất cả những gì tốt đẹp nhất.
“Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc, đừng để buồn trên mắt mẹ nghe không?”, mỗi chúng ta hãy luôn yêu thương, quan tâm và dành thời gian cho mẹ nhiều hơn! Dành thời gian đọc sách để nuôi dưỡng tâm hồn mỗi của chúng ta ngày càng tốt đẹp hơn các bạn nhé!